Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2009

Ky niem he 2009

Một tuần rồi, không hiểu sao tự nhiên lại thấy nhớ ngày cuối tuần của tuần trước đến thế. Cũng phải thôi vì đã 02 năm rồi mình lại mới được trải qua cảm giác hạnh phúc của những ngày hè tình nguyện, chỉ tiếc là mình không thể ở lại với anh em lâu hơn thế! Chiều thứ 6 (10/7) làm việc xong đã tấp tểnh khăn gói chuẩn bị về Quảng Xương (sáng hôm ấy vẫn còn phân vân không biết có về được không, nhưng chỉ mấy câu điện thoại “bác ơi bác về với bọn em đi” đã làm mình hạ quyết tâm về với anh em dù biết sáng hôm sau đã phải ra). Lúc đầu nghĩ bụng về một mình thì buồn chết mất, may mà “câu kéo” được chú Chém về cùng. Lòng vòng một lúc hai anh em cũng lên được xe vào lúc 6h4x’, chuyến xe cuối ngày của một ngày cao điểm khi các sĩ tử đi thi đợt 02 cũng về cùng ngày hôm ấy. Nói chuyện “trên trời dưới đất” với Tùng chém được “có đến” hơn 10h thì hạ cánh xuông thành phố, lấy xe của bác phóng xuông Quảng Lưu (hix, hơn 10 km của chú Nam sao mà lâu thế, đi mất gần 45 phút, hôm sau xem lại đồng hồ thì hết có … 25 km thôi).


Đến nơi may quá chả biết sao chú Hoàng lại mang gà lên nấu cháo cho anh em (có cả 02 ông anh vừa ở HN về), sau một số thủ tục thì cũng ngồi nói chuyện với anh em được đến hơn 1 giờ, vui nhất là ngồi ở hành lang “buôn” với anh Huy, Hà thơm, Huyền bé…
Sáng. Cứ tưởng mệt thì ngủ được lâu nhưng hơn 5h đã không thể ngủ được (quen roài) xuông sân tập thể dục. Bây giờ có cái mới là anh em tập thể dục “tự do”, lăng xăng quanh bếp và khu giặt giũ một lúc cho tỉnh rồi tham gia trận bóng. Phải nói là bao năm rồi mà trình độ món bóng đá của nhà mình vẫn chưa được cải thiện là mấy, kiểu này đi giao lưu thì mệt lắm. Trở lại với diễn biến của trận đấu, bên mình toàn các chú 50 trẻ khỏe bên kia thì có hai chú “già” là Tùng chém và Minh kuteo, hai đội cũng cân sức cân tài nên diễn biến khá gay cấn. Sau khi ghi được 01 bàn mình có “sáng kiến” bên nào bị thua 01 bàn thì phải chống đẩy 05 cái, báo hại nhà mình liền bị đội bạn ghi cho 02 bàn – mệt và tức anh em liền hội ý chấn chỉnh lại đội hình và xông lên “nện” cho bên kia 03 bàn nữa (nhưng cũng để thủng lưới thêm 02 bàn thì phải). Lúc này Hậu cần đã nấu nướng xong, đội giặt giũ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ cả nhà ăn sáng theo chế độ, “chất lượng” vẫn “như ngày xưa” nhưng mình ăn cũng vui như ngày xưa.
Rồi anh em cũng sửa soạn lên đường làm nhiệm vụ, mình lăng xăng một lúc quanh trường rồi sang ngồi bếp với chú Long K50 (đồng hương Hà Trung nhà tớ đấy!), chú ấy chuẩn bị ấm chè nhưng được cái nước lâu sôi quá vậy là lại lên tầng hỏi han anh em chương trình một lúc rồi “ngủ ngày” thêm 30’ nữa (tại thuốc cúm đấy). 9h, đơn vị gọi xác nhận lịch làm việc buổi chiều, vậy là ý định ở lại “thêm một chút” với anh em đã bị hủy bỏ. Hic, thật ra từ lúc ngủ dậy mình đã lung lay cái ý định ra Hà Nội buổi sáng rồi, nếu không hẹn thì chắc mình đã mềm lòng mà ở lại ít nhất là ăn xong bữa cơm trưa, thế mà… Thôi thì sửa soạn lên đường vậy, cũng chả có gì mất công lắm, anh em thì cứ giữ mình ở lại thêm, thật là “Rốn ngồi chẳng được, dứt về chỉn khôn” thế thì quyết tâm về càng sớm càng tốt. Chào Quảng Xương, chào anh em, đành tự an ủi mình rằng dẫu sao thì cũng đã ở với cả nhà được một đêm, nói với anh em một vài câu chuyện để hiểu nhau hơn, gần gũi nhau hơn…
Hai năm trước một mình ra Hà Nội, hai năm sau cũng vẫn thế nhưng lần này ra đi chỉ nặng một tâm trạng là ở lại với mọi người ngắn ngủi quá, gấp gáp quá… Rồi công việc cũng cuốn mình đi để rồi chiều cuối tuần này có chút thảnh thơi hồi tưởng lại. Anh em đã kết thúc thành công chiến dịch hè, vui quá, rồi những cảm xúc lại ùa về, thật khó để gọi tên nó là gì nhưng tóm lại nó là niềm vui khi được sống với anh em, được tìm lại những gì mình đã trải qua và cả những cảm xúc mình chưa hề có. Cảm ơn cả nhà đã cho mình niềm vui ấy…