Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Vỡ tan...

Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn lan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn

Thật đắng cay và chua chát là sau những ngày hy vọng le lói như ánh sáng mặt trời hé lên sau cơn mưa thì một cơn bão theo đúng nghĩa của nó đã cuốn đi tất cả. Giờ đây chỉ còn lại nỗi đau đớn... Và ta tự nhủ mình hãy cố gắng quên đi tất cả và mong em sẽ có một tình yêu trọn vẹn. Giờ này, chỉ còn mình ta với nỗi cô đơn vô cùng vô tận. Cũng chẳng nên cố đi tìm nguyên nhân cho thất bại làm gì bởi xét cho cùng nguyên nhân vẫn như những lần trước, có chăng là nên tự xét lại mình có nhất thiết cứ tự huyễn mình, tự cho mình hy vọng và để rồi thêm thất vọng, buồn đau, để rồi tự làm tổn thương mình như thế hay không.
Tất cả chỉ như một vệt sao băng và chợt nhận ra chưa bao giờ sao băng mang lại may mắn cho mình trong chuyện này mà chỉ mang đến điều ngược lại. Mùa hè ở quê rồi sau đó ra sao, còn bây giờ vệt sao băng trước ngày em đi đã để lại cho ta một màn đêm mờ mịt!
Cũng chẳng biết rằng rồi từ đây sẽ bao lâu nữa mình mới có thể quên đi tất cả, mới có thể xoa dịu đi mọi nỗi đau và tìm lại sự ấm áp trong một góc của con tim, biết là sẽ khó khăn nhưng không có con đường nào khác. Cơn gió ấm áp trong ngày mưa ấy nay đã là cơn gió đắng cay, rát bỏng mà ta không hề mong gặp lại và cũng không thể tìm lại. Hãy để cơn gió ấy bay đi đến nơi mà nó thuộc về, và đến một lúc nào đó hãy mở lòng để đón một con gió mới...

Thứ Tư, 7 tháng 7, 2010

Làm gì?


Cuối cùng thì một câu hỏi quan trọng của anh cũng đã tìm được lời đáp và nó chính xác với những cảm nhận của anh...
Giận em ư? Anh có quyền gì mà giận đâu cơ chứ? Có chăng chỉ là một chút cảm xúc dỗi hờn hơi "trẻ con" một tí mà thôi. Đã nhiều lúc anh tự hỏi mình rằng tình cảm liệu đã nhạt phai, nhưng những ngày qua anh đã hiểu nó vẫn còn nguyên vẹn như một ngọn lửa vẫn âm ỷ dưới lớp tro tàn chỉ chực chờ bùng lên... Chẳng biết rồi một mai ngọn lửa ấy sẽ sưởi ấm hay thiêu cháy anh như đã từng thiêu đốt hay không anh cũng không biết nữa. Nhưng có một điều chắc chắn là anh vẫn còn yêu em nhiều lắm!
Anh biết em cảm nhận được tình cảm của anh nhưng biết làm sao được khi em đã dành tình cảm của mình cho người khác. Anh chẳng trách ai mà chỉ trách mình thôi. Thực sự thấy em đau khổ anh cũng buồn ghê gớm và chỉ có một suy nghĩ đơn giản rằng nếu anh có thể giúp em vượt qua mọi chuyện thì anh sẵn sàng làm tất cả những gì cần thiết mà không hề tính toán vụ lợi một chút gì. Nhưng trong thâm tâm anh vẫn mong biết đâu rồi sẽ có một tia sáng mong manh cho mình...
Em biết không, giờ này em đi rồi anh lại thấy lòng mình thêm trống trải như khi anh biết rằng anh đã "thất bại" vì dù sao mỗi lần nói chuyện với em dù biết mình chẳng còn hy vọng là anh lại thấy yêu cuộc sống này hơn, thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn sau những mệt mỏi của công việc... Anh yêu em và thật sự mong chờ một điều kỳ diệu em ah!

Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

Tự hỏi...


Chiều Chủ nhật đất Cảng dần trôi về những thời khắc cuối, hôm nay là một ngày bình thường như biết bao ngày khác, khi mà lòng mình đã bớt đi những cơn sóng cảm xúc giằng xé vì tình cảm tuyệt vọng ấy. Không còn cái cảm xúc cực đoan muốn "trút" đi tất cả, mình vẫn giữ lại tình cảm ấy trong tim nhưng không để cho nó, nói thế nào nhỉ, tức là không thể như trước đây được nữa.
Hôm nay ngồi đọc lại cái bài post mà mình cóp được trên mạng (nhưng mà đúng với mình ghê cơ) càng thấy thấm thía cái cảm giác ấy. Dù sao thì với mình nó vẫn là một tình cảm đáng trân trọng và mình cần phải trân trọng bởi dẫu khổ đau thì nó cũng đã trở thành một phần trong cuộc sống của mình. Giây phút này mình vẫn đang sống "thật" với những cảm xúc của nó, từ a...z.... Đâu đó mình vẫn còn nhớ một trắc nghiệm rằng với tình yêu bạn là một kẻ "bước ra thì dễ, mà bước vào thì khó"..., không muốn tin nhưng mà thực tế đang ngày càng minh chứng cho điều đó là đúng, có phải vì tình cảm của mình quá hời hợt ko? chắc chắn là ko nhưng có lẽ vì cách thể hiện tình cảm của mình quá tẻ nhạt, có lẽ vì mình không biết quan tâm và chưa tự tin vào tình cảm của mình. Và sau mỗi lần "vấp ngã" ấy mình thường dừng lại quá lâu. Biết làm sao được khi mình chỉ có thể quên khi gặp được một người thật sự có thể thay thế hình bóng cũ, biết làm sao được khi mà tính cách của mình có phần "khó tính" cứ phải tìm được người thấy "hợp" mới có cảm xúc mà nói chuyện chứ đối tượng mà mình đã "ngứa mắt" thì thôi bỏ qua.
Cũng thật lạ là mình vẫn "bình chân như vại" ngồi đây trong khi trái tim vẫn gào thét rằng "Ta ghét cô đơn, ta không muốn mãi là kẻ độc hành bất tận", liệu rằng có một ngày chúng có oánh nhau rồi làm cho mình "nổ tung" không nhỉ...

Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010

Yêu đơn phương


Thà rằng yêu em mà đau khổ còn hơn cả một đời ta không biết em
Guilleragues

Trên đời này ... có 1 thứ tình cảm đău đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất ... thứ tình cảm mà 1 đứa như tôi -lúc nào cũng quan niệm " cái gì ko thuộc về mình thì có cố vẫn vĩnh viễn ko thuộc về mình " - không bao h đủ kiên nhẫn để theo đuổi ... đó là tình yêu đơn phương ....

Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả ... cho đi mà người ta chẳng buồn nhận ...Chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ 1 nơi rất xa .. bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó ... Có lúc lại tự lừa dối mình .. tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng ....rằng người ta thik mình ... để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vô tâm quá ... có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình ...Có đôi khi chỉ là 1 cái nhìn ... 1 câu hỏi quan tâm .. 1 vài cử chỉ biểu hiện ... mình cũng biến đó là cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng ... để rồi 1 ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận ... cái phao đó xẹt đi và chính nó nhấn chìm mình xuống ...

Có những khi muốn quen 1 người khác ... muốn yêu 1 người khác ... nhưng trong lòng lại cứ chần chừ chờ đợi ... cứ hy vọng rằng 1 ngày người ta nhận ra và đáp trả tình cảm của mình ... cứ chờ hoài ... đợi hoài mà chẳng hề biết điều đó sẽ chẳng bao h xảy ra ...

Có khi trong lòng lại dấy lên sự ghen tuông ... khi thấy người ta quan tâm tới người khác ...nhắc nhiều tới người khác ... đùa cợt với người khác ...trong lòng lại lo lắng nếu người ta yêu người khác thì mình chẳng còn cơ hội ...

Rồi lại những lúc xót xa khi thấy người ta đau đớn vì người khác ... căm thù tột đỉnh kẻ đã làm cho người ta tổn thương .....

...Rồi khi lòng tự nhủ phải quên người ta đi .. phải chôn vùi đi ... nhưng làm không có được .. từ trước tới nay có bao h con tim nghe lời của lí trí đâu ...cứ luyến tiếc mãi điều gì mà chính mình cũng chẳng xác định rõ ... Cứ mỗi ngày những cảm xúc ... những hy vọng ... những thương yêu ... cứ giằng xé, giằng xé và xé nát con tim .... Nói 1 cách khác ... yêu đơn phương là cả 1 cuộc chiến đấu với chính bản thân mình ... 1 cuộc chiến không có người thắng ko có người thua ... chỉ biết 1 điều kết cục sẽ chắc chắn là đau đớn ...

Nhưng cũng thật vĩ đại .... vì người ta có thể chịu đựng được tất cả những đau đớn dày vò đó ... Biết là đớn đau những vẫn cứ xông vào ... Cứ cho đi cho đi .. có khi mỗi ngày lại nhiều hơn ... dẫu biết sẽ chẳng được đáp trả ...


Cũng như khi tôi từng nói với ai đó ... đừng chờ đợi tôi ... thì cái câu trả lời ấy ... " Anh yêu em vì anh yêu em chứ không phải vì em sẽ yêu anh ... và anh chờ đợi là chờ đợi ngày anh hết yêu em chứ không phải ngày em yêu anh ... " ... cái câu ấy ... không biết đã bao lần đứng trước người đó tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ .... vì đã có lúc tôi còn chẳng dám thừa nhận tình yêu của mình .... Và vì thế ... tình yêu đơn phương với tôi rất vĩ đại và vô cùng đáng trân trọng ...
(Nguồn: st)

Tôi cũng đang yêu đơn phương, vâng, khổ đau, dằn vặt... tất cả thật đúng. Tôi không trách gì em cả, chỉ mong em cho tôi một câu trả lời để tôi có thể thanh thản nhìn tình yêu của mình "ra đi". Cảm ơn em và cầu chúc cho em luôn hạnh phúc!

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2010

Tại sao lại thế hả em...


Đến lúc này anh vẫn tự hỏi mình liệu có phải những gì em viết trong thư là sự thực và anh cũng chưa thể hiểu mình sẽ làm thế nào nếu đó là sự thật.
Nếu... thực sự em chỉ muốn coi anh như một người anh tốt thì tại sao suốt thời gian qua em lại quan tâm đến anh như thế, tại sao em lại để cho anh "phải" hy vọng thậm chí ảo tưởng về cơ hội mà em dành cho anh. Anh biết em không muốn anh phải đau khổ nhưng em có biết rằng giá như em cứ "chan tương đổ mẻ" mỗi khi anh muốn quan tâm đến em thì có lẽ anh còn dễ chịu hơn là em cứ nhẹ nhàng quan tâm đến anh như một sự "ban ân" để rồi anh lại đi thổi nên nhưng quả bong bóng xà phòng lung linh, ngồi ngắm nghía, mơ ước... và rồi bị đâm thủng. Có thể anh thực sự là một thằng ngốc nhưng nhiều người cũng có ý nghĩ như anh, phải chăng họ cũng "ngốc" như anh??? Trong trường hợp này chắc chị ấy nói đúng, "Cô bé này ác thật...". Tất nhiên tất cả là do anh lựa chọn, anh không có ý nghĩ trách em mà chỉ mong tìm cho mình một lời giải thích thỏa đáng mà thôi...
Nếu... đây chỉ là phút giây do dự của em thì anh mong sao nó là sự thực, để anh được tiếp tục hy vọng và chờ đợi.
Và cho dù thế nào đi nữa thì anh chưa thể cho phép mình dừng lại vào lúc này, ít nhất anh cần một lời giải thích từ phía em, cần nói chuyện thẳng thắn với em. Anh không phải là người ích kỷ nhưng cũng không muốn tiếp túc là một thằng ngốc nhưng cũng không muốn là một thằng hèn dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình chỉ bởi một lá thư của em, để rồi ngồi khóc và tự an ủi rằng "Cậu thật là cao thượng khi đã hy sinh tình yêu của mình để người mình yêu khỏi đau khổ"...

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Phân vân


"Hỏi thế gian tình ái là chi?" Thật buồn cười khi nhắc lại câu hỏi ấy nhưng đã bao người cố đi tìm câu trả lời và họ tìm thấy tình yêu cho riêng mình, câu trả lời cho riêng mình... Bản thân mình cũng đang trên con đường kiếm tìm ấy, mình cảm giác như nó đã đến rất gần nhưng sao mà càng đến gần lại càng thấy mọi thứ trở nên rắc rối, không phải vì bản thân sự việc mà có lẽ như mình đang phức tạp hóa mọi việc. Ngại ngần gì cơ chứ? Sao lại cứ phải e dè thế chứ? Chẳng lẽ lại ngồi mà đợi sao? Mà đợi cái gì mới được...
Nhiều lúc tự hỏi mình "Phải chăng em cũng đang chờ đợi?" nhưng không biết làm thế nào để trả lời cho câu hỏi ấy... Không biết thì phải "ném đá dò đường thôi", có lẽ lúc này hỏi thẳng, đi đường thẳng là tốt nhất, không có cách nào tốt hơn là nói thẳng ra tình cảm thật của mình. Thẳng thắn mà nói nhiều lúc mình có phần tự ti về bản thân, nhất là việc mình vốn không mấy "nhạy cảm", nói đúng ra là thiếu tinh tế. Nhưng mà phải cố gắng hoàn thiện mình thôi và biết đâu sẽ tìm được người sẵn sàng chấp nhận và giúp bản thân mình hoàn thiện bản thân mình. Tại sao lại không được hy vọng chứ nhỉ...