Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009
Trường bắn buổi bình minh
Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2009
Trung thu...
Bốn tuần vất vả nhưng thật vui vì cũng được về Hà Nội vào một thời điểm thật đẹp:TRUNG THU. Có người bảo mình Hà Nội vào thu đẹp và lãng mạn lắm... và đêm Trung thu này thấy đúng là thế thật, Hồ Tây sóng nước xôn xao, sương phủ mờ mờ làm Chị Hằng như gần lại, xa xa ngoài mặt nước lấp lánh mấy ngọn hoa đăng. Nói cho cùng thì trăng năm nào cũng thế, cảnh vật cũng ít đổi thay, chỉ có người là mỗi năm một khác, cảnh đẹp cũng vì bởi có người...
Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009
Ngày Quốc khánh...
Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2009
Mưa ngâu...
Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2009
CHUYỆN CÁI CÂY
Sáng Chủ nhật, mình làm nhiệm vụ cao cả là làm trực nhật, với công việc cuối cùng là lau nhà từ tầng 4 xuống. Xong, nóng và mệt… giờ chỉ cố nốt chỗ tum phơi quần áo nữa là xong. Rồi mình phát hiện ra một bình cây đã ở trong tình trạng hết sức nguy kịch, lá đã gần héo hết, màu đã ngả hết sang màu vàng. Thế là mình vội vàng “tắm” cho cháu một ca nước. May thay nhờ thế mà đến chiều cháu đã tươi trở lại, đến chiều mình lại tưới cho nó lần nữa.
Ngày CN ngắn ngủi cũng sớm qua, cả tuần vừa rồi mình “bỏ nhà” ở công ty (hic, tối này T7 mới ở nhà buổi thứ 2), may mà mấy hôm rồi mưa thuận gió hòa nên cái cây ấy đã hồi lại trông thấy, giờ thì nó đã đẹp chả kém gì lúc mới chuyển nhà rồi (tất nhiên là nhờ cả công tưới nước của mình mỗi khi về nhà). Tự nhiên lại nhớ lại hồi còn nhỏ mình cũng rất thích trồng và chăm cây nhưng rồi gần như chả có cái cây nào lớn được ra hồn cả, mặc dù mình rất chăm đọc sách và luôn cố gắng làm đúng như các “thầy” đã dạy. Tại sao thế nhỉ? Ngẫm lại mỗi người cũng như cái cây, cũng cần sự quan tâm chăm sóc, mình không chăm được cây nên thành ra với “người” cũng thế. Chăm ở đây chẳng phải là gì to tát mà chỉ đơn giản là quan tâm, chăm sóc và dành tình cảm cho những người thân, những người mình yêu quý, một việc tưởng như đơn giản mà sao với mình chả đơn giản chút nào… Trở lại cái vụ chăm cây ngày xưa mình rất thích trông cây nhưng thực lòng mà nói thì mình không chăm được lâu và thường xuyên, lúc chăm thì cứ “sách vở” quá thành ra lúc cần thì chả chăm, lúc chăm thì cây đã héo hon còi cọc mất rồi, có chăm cũng chẳng lại … Buồn thế đấy!
Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2009
Ky niem he 2009
Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009
Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2009
Chia tay K47
Hôm nay đến dự buổi chia tay K47 với anh em, một cảm xúc khó tả lại ùa về. Không phải là nỗi nhớ những tháng ngày sinh viên như những lần trước, lòng mình lại nghĩ xa xăm về những lời thầy cô đã nói về công việc, về nghề nghiệp. Quả đúng là phải trải nghiệm qua thực tế mới hiểu được (dù chỉ là một phần) kinh nghiệm của những người đi trước...
Hôm nay anh em các K nhà mình đông hơn, năng động hơn mình ngày xưa quả là một điều đáng mừng; đã tổ chức một chương trình đơn giản mà ý nghĩa cho những người anh, người chị (có thể với nhiều em chỉ là lần đầu biết mặt, nói chuyện) sắp rời xa mái trường sau 04 năm học tập. Mong sao những tình cảm ấy sẽ mãi bền chặt và luôn chảy mãi qua các thế hệ. Tiết mục múa của các “nam vũ công” nhà ta làm cho mình thật sự ấn tượng, hi vọng rằng sự năng động, mạnh dạn, sáng tạo ấy sẽ tiếp tục được phát huy không chỉ trong món văn nghệ, chương trình...
Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2009
Nhớ...
Lâu rồi mình mới có một tuần chẳng hiểu vì sao nhớ nhà đến thế. Công việc không thật vất vả như trước (đến mức làm mình chán nản chỉ muốn về nhà), nói chung là cuộc sống và làm việc vẫn cứ đều đều diễn ra. Phải chăng đó là do sự nhàm chán của nhịp sống quay vòng: đi làm - về ngủ - đi làm, 7/7. Công việc thì nhiều và nặng nề thật đấy nhưng mà bản thân mình cũng lười, không chịu "bật" ra khỏi cái vòng ấy. Vậy nên thi thoảng cuối tuần cũng phải "thay đổi" không khí một chút chứ. Đến đây lại xuất hiện một vấn đề nan giải khác, đi một mình thì có gì thú vị đâu... Tìm câu trả lời cho câu hỏi này kể cũng khó, vì bài toán này có nhiều điều kiện khó quá.
Hơ, khó giải thì chả lẽ lại ở nhà chịu trận sao???
Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2009
ENTRY ngày nghỉ Tết cuối
Năm mới đã sang, ba ngày Tết qua trong chớp mắt! Cảm giác như mới ngày hôm qua ngủ dậy mà đã xong gần mười ngày nghỉ Tết! Có lẽ đã lâu rồi mới có một cái Tết mình "lười" như năm nay. Không mà phải nói là "ngoan' mới đúng, chỉ đi chơi mỗi ngày mùng ba Tết còn toàn ở nhà "giúp đỡ" bố mẹ. Nhưng cũng vui vì mình vẫn đến thăm nhà anh em trong BLL, năm nay điểm đến là Yên Định, thế là mình cũng thực hiện được quyết tâm mỗi năm sẽ đi thăm được một huyện "gần gần", càng đến gần ngày đi càng chẳng muốn đi chút nào, đã đầu 2 rồi mà vẫn cái mong muốn Tết dài hàng tháng như khi còn nhỏ. Mình vẫn phải lớn lên nhưng có lẽ mỗi khi về bên gia đình trong không khí sum họp của ngày xuân mình lại tìm thấy cái cảm giác được chở che, bao bọc, được thu mình trong vòng tay yêu thương của bố mẹ ông bà, còn mọi người luôn mong dành cho mình tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể và mong thấy mình trưởng thành hơn mỗi khi Tết đến xuân về.
Năm mới, xuân mới và mỗi người lại có một khởi đầu mới trong công việc của mình, bố mự đã xuống đồng cấy từ mùng 5 Tết, còn mình lại bắt đầu "cày ải" cả năm từ ngày mai. Chỉ còn hai tuần thử việc và hy vọng rằng hai tuần nữa mình sẽ được ngồi viết ENTRY cho một sự khởi đầu mới.
Chỉ hơi tiếc là đáng lẽ đã viết được bài từ mùng 01 Tết nhưng nhà mạng Bưu điện bị lỗi làm hôm này mình mới viết được bài, làm cho những cảm xúc lâng lâng khi những hạt mưa xuân ngày mùng 01 chạm vào người đã "bốc hơi" cùng bánh chưng, thịt đông, rượu nếp... Nhưng cuộc sống xoay vòng và tin rằng sang năm mình sẽ lại có duyên với mưa xuân!