Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2009

CHUYỆN CÁI CÂY


Sáng Chủ nhật, mình làm nhiệm vụ cao cả là làm trực nhật, với công việc cuối cùng là lau nhà từ tầng 4 xuống. Xong, nóng và mệt… giờ chỉ cố nốt chỗ tum phơi quần áo nữa là xong. Rồi mình phát hiện ra một bình cây đã ở trong tình trạng hết sức nguy kịch, lá đã gần héo hết, màu đã ngả hết sang màu vàng. Thế là mình vội vàng “tắm” cho cháu một ca nước. May thay nhờ thế mà đến chiều cháu đã tươi trở lại, đến chiều mình lại tưới cho nó lần nữa.

Ngày CN ngắn ngủi cũng sớm qua, cả tuần vừa rồi mình “bỏ nhà” ở công ty (hic, tối này T7 mới ở nhà buổi thứ 2), may mà mấy hôm rồi mưa thuận gió hòa nên cái cây ấy đã hồi lại trông thấy, giờ thì nó đã đẹp chả kém gì lúc mới chuyển nhà rồi (tất nhiên là nhờ cả công tưới nước của mình mỗi khi về nhà). Tự nhiên lại nhớ lại hồi còn nhỏ mình cũng rất thích trồng và chăm cây nhưng rồi gần như chả có cái cây nào lớn được ra hồn cả, mặc dù mình rất chăm đọc sách và luôn cố gắng làm đúng như các “thầy” đã dạy. Tại sao thế nhỉ? Ngẫm lại mỗi người cũng như cái cây, cũng cần sự quan tâm chăm sóc, mình không chăm được cây nên thành ra với “người” cũng thế. Chăm ở đây chẳng phải là gì to tát mà chỉ đơn giản là quan tâm, chăm sóc và dành tình cảm cho những người thân, những người mình yêu quý, một việc tưởng như đơn giản mà sao với mình chả đơn giản chút nào… Trở lại cái vụ chăm cây ngày xưa mình rất thích trông cây nhưng thực lòng mà nói thì mình không chăm được lâu và thường xuyên, lúc chăm thì cứ “sách vở” quá thành ra lúc cần thì chả chăm, lúc chăm thì cây đã héo hon còi cọc mất rồi, có chăm cũng chẳng lại … Buồn thế đấy!

Không có nhận xét nào: