Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2009

Mưa ngâu...

Thật ra thì cũng không có kế hoạch ở nhà đâu nhưng mà mệt rồi có đi thì cũng chả làm được gì, thôi thì ở nhà nghỉ ngơi 01 chiều rồi tính tiếp vậy!
Chiều qua thật là mệt, đi việc cho sếp chẳng xong, việc của mình thì không làm được... thành ra là ức chế ghê. Được cái buổi sáng mưa ngâu, không đưa bố đi đâu được nhưng ngồi nhà ngắm mưa mà nghĩ ngợi này kia cũng có cái thú của nó. Nhớ lại ngày xưa mình từng đọc truyền thuyết Ngưu Lang - Chức Nữ lúc học lớp 6 hay lớp 7 gì đấy mình cũng chỉ biết chung chung thế chứ bây giờ lớn một chút mới thấy thật là một câu chuyện đầy cay đắng nên bảo mưa ngâu là trời khóc cho đôi trai gái thì không phải mà phải chăng đó là nước mắt của bao đôi nam nữ phải chịu chia ly mà Ngưu Lang - Chức Nữ là điển hình từ ngàn xưa để lại. Trời đã thương sao chẳng phạt họ một "thời gian" rồi cho họ bên nhau mãi mãi mà đằng này lại bắt họ phải mãi chia lìa. Hay ông trời chính là cái lý của những bậc phụ huynh bắt con cái phải xa lìa nhau theo cái lẽ "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy" để giờ có hối cũng đã muộn và phải tìm một lý lẽ để biện minh cho mình.
Nhưng đúng là mỗi người nghĩ một lý, có lẽ lúc bac Thanh Tùng yêu ai đó đi với người yêu dưới mưa bác ấy thấy thích vì mưa nhỏ, lại lâu, hai người đội ô đi với nhau thì còn gì bằng nên bác mới sáng tác bài MƯA NGÂU tuyệt hay khi đã xa nhau rồi nhớ lại "ngày xưa". Một bài hát tuy nhắc lại chuyện buồn nhưng vẫn đầy lạc quan chứ không như mấy bác viết nhạc vàng và nhạc trẻ bây giờ, nghe cứ như là ... đã mất hết tất cả.
Nghĩ linh tinh thế thôi không người khác lại bảo thằng này "có vấn đề"... túm lại là sáng T7 thì không có "vấn đề gì, chỉ là chiều không được việc thế thôi... Và có lẽ cũng chỉ dừng ở đây thôi nhỉ, chả biết cảm xúc lại "đi đâu" hết rồi!

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2009

CHUYỆN CÁI CÂY


Sáng Chủ nhật, mình làm nhiệm vụ cao cả là làm trực nhật, với công việc cuối cùng là lau nhà từ tầng 4 xuống. Xong, nóng và mệt… giờ chỉ cố nốt chỗ tum phơi quần áo nữa là xong. Rồi mình phát hiện ra một bình cây đã ở trong tình trạng hết sức nguy kịch, lá đã gần héo hết, màu đã ngả hết sang màu vàng. Thế là mình vội vàng “tắm” cho cháu một ca nước. May thay nhờ thế mà đến chiều cháu đã tươi trở lại, đến chiều mình lại tưới cho nó lần nữa.

Ngày CN ngắn ngủi cũng sớm qua, cả tuần vừa rồi mình “bỏ nhà” ở công ty (hic, tối này T7 mới ở nhà buổi thứ 2), may mà mấy hôm rồi mưa thuận gió hòa nên cái cây ấy đã hồi lại trông thấy, giờ thì nó đã đẹp chả kém gì lúc mới chuyển nhà rồi (tất nhiên là nhờ cả công tưới nước của mình mỗi khi về nhà). Tự nhiên lại nhớ lại hồi còn nhỏ mình cũng rất thích trồng và chăm cây nhưng rồi gần như chả có cái cây nào lớn được ra hồn cả, mặc dù mình rất chăm đọc sách và luôn cố gắng làm đúng như các “thầy” đã dạy. Tại sao thế nhỉ? Ngẫm lại mỗi người cũng như cái cây, cũng cần sự quan tâm chăm sóc, mình không chăm được cây nên thành ra với “người” cũng thế. Chăm ở đây chẳng phải là gì to tát mà chỉ đơn giản là quan tâm, chăm sóc và dành tình cảm cho những người thân, những người mình yêu quý, một việc tưởng như đơn giản mà sao với mình chả đơn giản chút nào… Trở lại cái vụ chăm cây ngày xưa mình rất thích trông cây nhưng thực lòng mà nói thì mình không chăm được lâu và thường xuyên, lúc chăm thì cứ “sách vở” quá thành ra lúc cần thì chả chăm, lúc chăm thì cây đã héo hon còi cọc mất rồi, có chăm cũng chẳng lại … Buồn thế đấy!