Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2009

Trung thu...


Bốn tuần trong quân ngũ, không dài nhưng cũng đủ để mình quen với nếp sống của một người lính, đủ để mình có thêm những người đồng chí và thêm những góc nhìn về một cuộc sống đã gọi mình từ rất lâu trong tiềm thức... Bốn tuần có những lúc thật dài nhưng có những khi vụt trôi trong chớp mắt, nhưng có một điều là những ngày qua mình đã biết thêm được nhiều điều, có thêm những cảm xúc mới và tìm lại thú vui "ngắm trăng ngắm sao" đã mất tự bao giờ, tất nhiên suy nghĩ sẽ khác ngày xưa... "Truyền thuyết" của lính kể rằng cứ ở đây đi rồi các chú sẽ biết thế nào là:
Nắng Sơn Tây đốt cháy đời trai trẻ,
Mây Ba Vì che lấp tuổi thanh xuân.
Vui thế thôi nhưng đúng là thời tiết ở đây lạ thật, nắng thì thật nắng mà mưa thì cũng "khó chịu", trăng sao trên này cũng lạ, vì trời không có một màu xanh biêng biếc như ở nhà mà cảm giác như cao hơn, trong hơn, sao cũng ít khi lấp lánh mà như im lìm hòa vào cái tịch mịch giữa núi đồi...
(Nghĩ lan man thế thôi... chứ không đứng gác cứ trăng với sao chỉ huy đi kiểm tra quên mật khẩu thì toi)
Bốn tuần vất vả nhưng thật vui vì cũng được về Hà Nội vào một thời điểm thật đẹp:TRUNG THU. Có người bảo mình Hà Nội vào thu đẹp và lãng mạn lắm... và đêm Trung thu này thấy đúng là thế thật, Hồ Tây sóng nước xôn xao, sương phủ mờ mờ làm Chị Hằng như gần lại, xa xa ngoài mặt nước lấp lánh mấy ngọn hoa đăng. Nói cho cùng thì trăng năm nào cũng thế, cảnh vật cũng ít đổi thay, chỉ có người là mỗi năm một khác, cảnh đẹp cũng vì bởi có người...