Thứ Tư, 7 tháng 7, 2010

Làm gì?


Cuối cùng thì một câu hỏi quan trọng của anh cũng đã tìm được lời đáp và nó chính xác với những cảm nhận của anh...
Giận em ư? Anh có quyền gì mà giận đâu cơ chứ? Có chăng chỉ là một chút cảm xúc dỗi hờn hơi "trẻ con" một tí mà thôi. Đã nhiều lúc anh tự hỏi mình rằng tình cảm liệu đã nhạt phai, nhưng những ngày qua anh đã hiểu nó vẫn còn nguyên vẹn như một ngọn lửa vẫn âm ỷ dưới lớp tro tàn chỉ chực chờ bùng lên... Chẳng biết rồi một mai ngọn lửa ấy sẽ sưởi ấm hay thiêu cháy anh như đã từng thiêu đốt hay không anh cũng không biết nữa. Nhưng có một điều chắc chắn là anh vẫn còn yêu em nhiều lắm!
Anh biết em cảm nhận được tình cảm của anh nhưng biết làm sao được khi em đã dành tình cảm của mình cho người khác. Anh chẳng trách ai mà chỉ trách mình thôi. Thực sự thấy em đau khổ anh cũng buồn ghê gớm và chỉ có một suy nghĩ đơn giản rằng nếu anh có thể giúp em vượt qua mọi chuyện thì anh sẵn sàng làm tất cả những gì cần thiết mà không hề tính toán vụ lợi một chút gì. Nhưng trong thâm tâm anh vẫn mong biết đâu rồi sẽ có một tia sáng mong manh cho mình...
Em biết không, giờ này em đi rồi anh lại thấy lòng mình thêm trống trải như khi anh biết rằng anh đã "thất bại" vì dù sao mỗi lần nói chuyện với em dù biết mình chẳng còn hy vọng là anh lại thấy yêu cuộc sống này hơn, thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn sau những mệt mỏi của công việc... Anh yêu em và thật sự mong chờ một điều kỳ diệu em ah!