Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

Tự hỏi...


Chiều Chủ nhật đất Cảng dần trôi về những thời khắc cuối, hôm nay là một ngày bình thường như biết bao ngày khác, khi mà lòng mình đã bớt đi những cơn sóng cảm xúc giằng xé vì tình cảm tuyệt vọng ấy. Không còn cái cảm xúc cực đoan muốn "trút" đi tất cả, mình vẫn giữ lại tình cảm ấy trong tim nhưng không để cho nó, nói thế nào nhỉ, tức là không thể như trước đây được nữa.
Hôm nay ngồi đọc lại cái bài post mà mình cóp được trên mạng (nhưng mà đúng với mình ghê cơ) càng thấy thấm thía cái cảm giác ấy. Dù sao thì với mình nó vẫn là một tình cảm đáng trân trọng và mình cần phải trân trọng bởi dẫu khổ đau thì nó cũng đã trở thành một phần trong cuộc sống của mình. Giây phút này mình vẫn đang sống "thật" với những cảm xúc của nó, từ a...z.... Đâu đó mình vẫn còn nhớ một trắc nghiệm rằng với tình yêu bạn là một kẻ "bước ra thì dễ, mà bước vào thì khó"..., không muốn tin nhưng mà thực tế đang ngày càng minh chứng cho điều đó là đúng, có phải vì tình cảm của mình quá hời hợt ko? chắc chắn là ko nhưng có lẽ vì cách thể hiện tình cảm của mình quá tẻ nhạt, có lẽ vì mình không biết quan tâm và chưa tự tin vào tình cảm của mình. Và sau mỗi lần "vấp ngã" ấy mình thường dừng lại quá lâu. Biết làm sao được khi mình chỉ có thể quên khi gặp được một người thật sự có thể thay thế hình bóng cũ, biết làm sao được khi mà tính cách của mình có phần "khó tính" cứ phải tìm được người thấy "hợp" mới có cảm xúc mà nói chuyện chứ đối tượng mà mình đã "ngứa mắt" thì thôi bỏ qua.
Cũng thật lạ là mình vẫn "bình chân như vại" ngồi đây trong khi trái tim vẫn gào thét rằng "Ta ghét cô đơn, ta không muốn mãi là kẻ độc hành bất tận", liệu rằng có một ngày chúng có oánh nhau rồi làm cho mình "nổ tung" không nhỉ...

Không có nhận xét nào: