Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Vỡ tan...

Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn lan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn

Thật đắng cay và chua chát là sau những ngày hy vọng le lói như ánh sáng mặt trời hé lên sau cơn mưa thì một cơn bão theo đúng nghĩa của nó đã cuốn đi tất cả. Giờ đây chỉ còn lại nỗi đau đớn... Và ta tự nhủ mình hãy cố gắng quên đi tất cả và mong em sẽ có một tình yêu trọn vẹn. Giờ này, chỉ còn mình ta với nỗi cô đơn vô cùng vô tận. Cũng chẳng nên cố đi tìm nguyên nhân cho thất bại làm gì bởi xét cho cùng nguyên nhân vẫn như những lần trước, có chăng là nên tự xét lại mình có nhất thiết cứ tự huyễn mình, tự cho mình hy vọng và để rồi thêm thất vọng, buồn đau, để rồi tự làm tổn thương mình như thế hay không.
Tất cả chỉ như một vệt sao băng và chợt nhận ra chưa bao giờ sao băng mang lại may mắn cho mình trong chuyện này mà chỉ mang đến điều ngược lại. Mùa hè ở quê rồi sau đó ra sao, còn bây giờ vệt sao băng trước ngày em đi đã để lại cho ta một màn đêm mờ mịt!
Cũng chẳng biết rằng rồi từ đây sẽ bao lâu nữa mình mới có thể quên đi tất cả, mới có thể xoa dịu đi mọi nỗi đau và tìm lại sự ấm áp trong một góc của con tim, biết là sẽ khó khăn nhưng không có con đường nào khác. Cơn gió ấm áp trong ngày mưa ấy nay đã là cơn gió đắng cay, rát bỏng mà ta không hề mong gặp lại và cũng không thể tìm lại. Hãy để cơn gió ấy bay đi đến nơi mà nó thuộc về, và đến một lúc nào đó hãy mở lòng để đón một con gió mới...

Không có nhận xét nào: